Bến mơ
New Page 1

by WOWSlider.com v3.9
New Page 1
New Page 1

  NỖI LÒNG CỦA MỘT CỰU NỮ SINH NHA TRANG
  TIN VUI: Kỷ niệm 60 năm lễ cưới của Thầy Cô BÙI NGOẠN LẠC
»Xem thêm    


 Ảnh đại hội 2011

22lt.0722.lt35.jpg

Views: 3107

0657.lt11.1.jpg

Views: 3062

0737.lt39.1.jpg

Views: 3117

14lt.0710.lt27.jpg

Views: 2747

0656.lt10.jpg

Views: 3012

19lt.0717.lt32.jpg

Views: 3144
Xem thêm
Cập nhật danh sách VTNTHNT
Viễn Xứ

Xem danh sách
Facebook
 Nhấn nút "like" duới đây để ủng hộ Võ Tánh Nữ Trung Học Nha Trang!

 

Vườn Văn


Bến mơ
20-12-2006

Mai  Sa Mạc

Chàng đã đến với tôi một ngày cuối tuần mưa bay giăng giăng... Áo hải hồ trắng toát để tôi chiêm ngưỡng chàng như một thiên thần dấu cánh. Ánh mắt của chàng có một ma lực đã làm tôi khép nép thẹn thùng; anh Hoành khám phá ra điều ấy nhanh như chớp, mấy lần kêu gọi hồn tôi về để miệng mồm chuyện trò như thường lệ. Chẳng biết bao lâu, cho đến khi chàng giã từ, tôi mới lấy lại tinh thần, mỉm cười... chào thua... Anh Hoành nhéo mũi tôi thực đau và hẹn:

- Anh đưa Minh về rồi trở lại, tụi em chờ anh nhé!

Anh Hoành không trở lại, tôi không chờ đợi vì trời đang mưa, tôi bận đếm từng giọt mưa đi lạc trên mái ngói và rơi tí tách trên cửa sổ, những giọt mưa thật đẹp, trong như pha lê... và chắc là ngọt lịm như đường phèn. Có một cái gì đó đang len lén đi vào hồn, những tia máu trên má căng cứng làm đỏ mặt hồng môi, chiều thứ bẩy ướt mềm, mộng mơ ru tôi giấc ngủ tuyệt vời.

 

Sáng chủ nhật trời trong, những đóa hoa tươi mơn mởn còn đọng vài giọt sương lóng lánh, tôi lựa đoá hồng màu vàng rực rỡ, kề môi thì thầm:

- Hoa ơi, ta yêu mi quá, mi đẹp và kiêu sa lạ lùng...

Thế là những đóa hoa trong vườn gật đầu lia lịa... Tôi tưởng như mình là cô công chúa thời thượng, vườn thượng uyển xinh đẹp lộng lẫy. Đang miên man mê đắm trong hướng hoa, tiếng cười của anh

 

Hoành đã lôi tôi về thực tại, anh ấy lại chế giễu tôi, những câu cố hữu... mặc kệ! Hôm nay có lẽ tôi sẽ không giận, lâu lâu mình phải độ lượng chứ!!! Anh Hoành rủ tôi vào nhà, nét mặt vờ nghiêm nghị, tôi cũng vờ lắng tai nghe:

- Mây nè, hôm qua anh và Minh ngồi thật lâu ở quán số 2 ngoài biển cho đến giờ Minh về trại nên anh không đến được, đừng giận nhé!

Tôi cười cười:

- Em không giận, cho người ta leo cây là nghề của luật sư mà, em quen rồi.

Anh ấy lại nhéo mũi tôi, bật mí thêm:

- Minh tâm sự với anh, hình như anh chàng bị coup de foudre rồi!

Má tôi nóng thật nóng, cắn móng tay để lấy bình tĩnh vì khuôn mặt của anh Hoành bỗng trở nên đáng ghét:

- Anh Hoành ơi, coi chừng đó, Hải quân lãng mạng lắm, mỗi lần lên bờ là bị sét đánh...

Có ai đi trên sạn sỏi, tiếng tụi em tôi léo nhéo, Minh xuất hiện với đóa hồng vàng trên tay. Áo hải hồ trắng toát thẳng băng, thơm phứt. Chàng nhìn tôi thân thiện, trao nụ hồng, món quà dễ thương của buổi ban đầu. Úy cha, chắc anh Hoành này mách nước, chứ làm sao mà chàng biết là tôi thích hoa hồng. Chưa kịp cám ơn, chàng tấn công tôi ngay:

- Anh biết là Mây thích hoa hồng màu vàng vì tối hôm qua anh nằm mộng thấy Mây đứng giữa vườn hoa vàng...

Tôi chắc lưỡi nghĩ thầm, chàng cũng bạo ghê, cứ tưởng hiền, ai ngờ... đúng là máu Hải quân, đa tình... ướt át!

Chàng được ba mẹ tôi mời ở lại ăn bánh khoái, một món đặc biệt của Huế, thành ra tôi phải làm bếp. Tôi không thích nấu nướng vì tôi rất lười, tôi sợ sau này chẳng may phải trở thành bà nội trợ muôn miên như mẹ tôi thì chết mất. Tôi chỉ thích làm thơ, viết văn, vẽ tranh, và... mơ mộng.

Chàng đón đỡ những chiếc bánh tôi vừa đúc xong, nóng hổi, thơm ngon... đưa cho chàng chén nước chấm mà lòng vô cùng ấm ức. Thôi rồi chàng mê ăn ngon, mặt khoan khoái thấy rõ, tôi cầu xin... nếu lỡ may chàng thích tôi thật thì xin chỉ thích cái tôi thôi, đừng có thích cái khoa nấu nướng của tôi mà mẹ tôi lại bắt tôi trổ khoa nấu nướng mỗi tuần thì tôi sẽ lạy chàng cả tơi lẫn nón!

- Minh dùng được món Huế không hả cháu, tuần sau lên bờ cháu lại được ăn bún bò hay cơm âm phủ của em Mây nữa đó.

Chàng dạ và cám ơn lí nhí, anh Hoành có dịp thêm mắm thêm muối:

- Minh nó rất kén ăn, cả tuần nhịn đói vì không nuốt trôi đồ ăn lính, chỉ chờ cuối tuần lên bờ để ăn bù, được Mây nấu cho là trúng tủ rồi!

Tuy thua nhưng tôi không cho chàng thắng dễ dàng:

- Nếu anh Minh muốn em nấu ngon phải mang cho em một cành san hô dưới đáy biển...

Các em tôi cười khúc khích, Sóc Nâu nói hớt:

- Chị Mây ơi, anh Minh đâu phải là người nhái thì đâu biết lặn. Anh ấy lại đang học, bộ chị muốn anh bị hít đất mệt nghỉ hả?

- Mặc kệ, tôi quyết định rồi, không có san hô không có bún bò... cho ăn cơm với nước mắm kho quẹt.

Chàng tài thật, chàng đã mua chuộc được tôi, chàng không mang cho tôi cành san hô, nhưng đền cho tôi chuỗi ốc tím tuyệt đẹp để tôi mang trên cổ như dây xích, xích tôi vào chàng. Tôi bắt đầu thích nấu nướng, nhưng chỉ vào những ngày cuối tuần.

Chàng đã trao cho tôi lá thư tỏ tình, lời thơ giản dị, hồn nhiên và rất tự tin, làm như tôi đã là của chàng từ kiếp trước. Tôi rung động thực sự, tôi viết thư trả lời, lá thư tình đầu tiên của đời con gái. Tài viết lách của tôi biến mất vì loay hoay thật lâu, lá thư thành hình thật ngắn, vỏn vẹn có năm sáu hàng... vậy mà tim tôi đập thình thịch muốn vỡ tan lồng ngực.

Tôi không phủ nhận tình yêu chợt đến mà cũng không xác nhận là tôi có yêu chàng. Tôi chỉ xin chàng chiều tôi, đừng bắt nạt tôi, và phải ráng ăn nhiều mỗi lần tôi nấu nướng. Sau này nghĩ lại, tôi và chàng đều bật cười vì tôi giống như bà nấu bếp của chàng. Cái ngây ngô, lẩm cẩm của tôi đã làm chàng khoái chí... càng thích tôi hơn.

Cả thành phố Nha Trang đang ngắm nghía mối tình dễ thương của tôi và chàng. Mỗi cuối tuần chàng lên bờ nhập bọn với tụi tôi đi đó đây, từ picnic Hòn Chồng đến xin xăm Tháp Bà, chia nhau ăn những trái cây của ông Từ cho. Ba mẹ tôi rất mến chàng, mẹ tôi xem chàng như đứa con trai lớn, mẹ không biết là chúng tôi đang yêu nhau. Ba tôi thích chàng vì chàng chịu khó ngồi nghe người ngâm thơ và bình luận về những tin tức chính trị...

Chàng thích màu tím (Gớm! Con trai mà thích màu tím), tôi thích màu vàng, vì thế trong tủ áo tôi ngoài cái áo trắng học trò, chỉ vỏn vẹn hai cái màu vàng và tím. Chiều thứ bẩy, tôi mặc áo tím đi dạo phố với chàng, chàng chưa dám nắm tay tôi vì tôi thường đi sau chàng nửa bước, lũ em tôi hộ tống phía đuôi, chúng tôi đi dung dăng dung dẻ từ đầu phố đến cuối phố, từ đường Phan Bội Châu đến đường Độc Lập... tụi bạn tôi từ những nhà sách, tiệm kem, tiệm Paté chaud, thỉnh thoảng nhô đầu ra chọc ghẹo. Chàng mắc cỡ đỏ mặt, còn tôi giận dỗi phụng phịu... chỉ có tụi em tôi tỉnh bơ. Lúc về đến nhà chúng chạy bay tìm mẹ tôi báo cáo đầy đủ chi tiết, thế là đêm đó sau khi chàng về trường, tôi được nghe mẹ giảng moral gần hai tiếng đồng hồ.

Ngày chủ nhật thú vị hơn, chúng tôi dậy thật sớm ùa xuống biển, la lối om xòm, dành nhau từng chiếc phao đen, từng con còng chạy băng băng trên cát cho đến khi nó chui tọt xuống hang nhỏ xíu. Nhưng khi bóng chàng hiện ra giữa hai hàng phi lao là tôi bỗng nhiên hiền như bụt, nhường mọi thứ cho tụi em, ngồi im nghịch cát. Đúng là tình yêu nó biến ác quỷ thành tiên nữ, biến kẻ ba-gai thành người hiền hòa bao dung!

Mối tình của tôi và chàng đẹp tuyệt vời, bình an như ánh mắt dịu dàng xa vắng của chàng. Tôi vô tư bơi lội trong sự yêu thương thần thánh. Ngày sinh nhật 18 của tôi, chàng đã tặng tôi một con mèo bằng pha lê thật là dễ thương, tôi nâng niu để trên bàn học cho tôi nhớ chàng qua sách vở. Tôi học kém đi ít nhiều, nhưng bù lại tôi viết thư tinh hay hơn tuyệt bậc. Tôi bắt đầu biết chờ đợi, nhớ nhung. Năm ngày học trong tuần dài dăng dẳng, đáng ghét. Chiều thứ sáu bồn chồn, cả đêm không ngủ ngon, sáng thứ bẩy xao xuyến hồi hộp. Mẹ bắt đi chợ, tôi diện thật đẹp, mặc cả thật nhanh nên buổi chợ kết thúc chớp nhoáng, để tôi ung dung với chiếc Yamaha trên con đường quen thuộc, con đường mà từng chiếc xe Lambretta chở đầy khách áo trắng... trong đó sẽ có chàng, những sinh viên sỹ quan Hải quân lên bờ dạo phố.

 

Tôi luôn luôn khoe về chàng và ca tụng Hải quân là một binh chủng thật dễ thương, nhã nhặn, sang như những con thiên nga. Nhỏ Nga phì cười:

-Ah! Té ra mi ví anh chàng như chú vịt đấy hả Mây, ta sẽ méc cho coi.

Tôi cố chống chế nhưng không lại cái miệng láu táu của nó, bèn phản công:

- Thế là chàng của mi, Không quân tức Không quần, mặc đồ gì như... như... thợ sơn, chàng của mi lại có đôi mắt gian và lẳng lơ... bay lượn tối ngày, nguy lắm mi ơi!

Nga chu cái mỏ cãi:

- Không quân là anh hùng không gian chứ bộ, bay bướm nhưng trung thành, đi đâu thì đi, rồi cũng quay về một phi đạo à mi... Hải quân thấy bờ nào vào được là tắp vào...

Nhỏ Chi xía vào:

- Thôi tui xin mấy bà, tui thì tui thích áo hoa hơn, vui nhà vui cửa, lại lên lon lia lịa, tui đi tàu thủy hổng được, leo lên máy bay cũng hổng nổi, tui thích đi bộ hay băng đèo lội suối hơn.

Đó, tôi và lũ bạn xáp vào là bàn chuyện lính, bởi mỗi đứa có người yêu của một binh chủng... Sẵn sàng để hạ địch, để bốc thơm bạn mình lên thật cao quên mất cái tình huynh đệ chi binh là gì.

 

Có lần tôi thủ thỉ hỏi chàng, sau khi ra trường chàng có phải đi hành quân giết giặc không? Chàng gật đầu mỉm cười im lặng. Tôi run lắm, cầu mong chàng mãi mãi là một khóa sinh, đường chỉ tay của chàng rối bời để tôi gậm nhấm trong lòng một nỗi đau vô hình. Tôi không muốn nghĩ tới điều đó nữa, tôi bỗng trở nên ích kỷ, tôi đã quên đi vận nước, tôi đã tự lừa dối mình, tôi sợ hãi chiến tranh, mặc dù tôi lớn lên trên mảnh đất có nhiều hố sâu bom đạn, có hỏa châu trên nền trời, có tiếng đạn bắn giữa tiếng rên la và trên đường phố có những chiếc quân xa bám đầy bụi đỏ cuốn tung tà áo học trò.

 

Ngày mãn khóa Hải quân khóa 18 đã đến, buổi dạ vũ tưng bừng đáng nhớ. Chàng đã dìu tôi từng bước theo điệu nhạc ru hồn... Chúng tôi vui chơi vội vã để chuẩn bị cho chuỗi ngày chia xa sắp đến. Chàng phải đi giang thuyền sáu tháng trước khi trở nên một sỹ quan hoàn hảo. Bao nhiêu nhớ nhung, ưu tư ngập tràn trong tôi. Tôi ăn không ngon, ngủ không yên, và trở nên một tín đồ thật trung thành của giáo đường nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế.

Sáu tháng trôi qua, chàng không chết (Hải quân khó chết lắm theo lời chàng), chàng đã trở về. Cha mẹ chàng đã nhờ người đến xin tôi cho chàng, nhưng cha mẹ tôi đã từ chối. Lý luận của cha mẹ tôi thật đơn giản nhưng tôi không bao giờ thấu hiếu. Trái tim của tôi vỡ tan từng mảnh vụn, tôi muốn đi tu để thờ chàng suốt kiếp nhưng tôi không có chân tu, tôi đành tiếp tục sống với cái tôi đời đời kiếp kiếp ngập tràn nỗi u uẩn. Con mèo thủy tinh đã bị mẹ vô tình đánh vỡ, những mảnh vỡ của nó được gói ghém nằm im trong hộc bàn. Tôi không còn là một cô bé nhí nhảnh, tôi không thèm đi phố cuối tuần, tôi không thèm xuống bếp, tôi không thèm ăn món Huế... vì những thứ này đã làm tôi đau đớn quay quắt. Chàng không lái tàu đưa tôi đến bến mơ được thì làm sao tôi đến đó một mình... Thôi thì:

Tóc mai sợi vắn sợi dài,

Lấy nhau chẳng đặng, thương hoài ngàn năm...

      

Danh Nhân

 

“Đàn bà chỉ nhớ những người đàn ông đã làm cho họ cười. Nhười đàn ông chỉ nhớ những người đàn bà đã làm cho họ khóc

 

 Mai Sa Mạc

 

Trong tình yêu không có thảm họa nào ghê gớm cho bằng óc tưởng tượng bị khô cằn”




Các bài mới trong mục này 

NGÀY THÁNG CÒN LẠI (Tac gia: * ĐINH LÂM THANH *), [26-08-2012]
Tiếng chim khóc bên bờ hồ (Tac gia: Duy Xuyên (Tacoma) ) , [26-08-2012]
"QUÉT LÁ " của Giao Su Trần thị LaiHồng - Hoa Bang, XII - 2010, [17-07-2012]
Tùy bút TƯỞNG NHƯ TRỞ VỀ, [12-07-2012]
Tùy bút THƯƠNG VỀ BẾN XƯA, [12-07-2012]
Truyện ngắn TIẾNG HÁT GIỮA KHUYA, [12-07-2012]
oOo Ðôi Mắt Phượng Nguyễn đạt Thịnh , [30-06-2011]
Xin gioi thieu truyen ngan: "Chúng tôi đã hại một người bạn quý" Đ. V. P , [29-06-2011]
Bố Tôi ( Hướng Dương) , [11-12-2010]
6 Câu chuyện ngắn - "Đọc và Nghĩ", [15-10-2010]
Các bài khác »
Disclaimer: The above information are collected from various sources in internet.We will not be liable for indirect, special, or consequential damages (or any loss of revenue, profits, or data) arising in connection with these news. We are not news publisher or editor.

 

 

New Page 1


Copyright © 2006-2014. Võ Tánh - Nữ Trung Học Nha Trang Viễn Xứ. www.VTNTHNTVienXu.com. All rights reserved
.