NGÃ BA SUNG SƯỚNG *
ĐINH LÂM THANH
Ngã ba sung sướng nằm tại con đường đối diện với bờ kinh thầy Tư, khóm 4 thuộc thị trấn Sông Đốc, Cà Mau. Tên ngộ nghĩnh nầy do người địa phương đặt ra chừng vài năm nay, vì ở tại đây đàn ông thanh niên có thể mua được những cái sung sướng nhất đời. Ngã ba là một khu chợ sầm uất ngày cũng như đêm, người bán nhìn chung, gồm những chị em đã xuống giá, kiếm ăn khó khăn tại các thành phố. Đám nầy được các tú bà chiêu mộ về đây lập nghiệp với số vốn có sẵn : Bán tình, hay nói đúng là bán thân. Người mua đa số trai quê chất phác, khỏe mạnh sống bằng nghề biển. Đánh cá tuy gian nan cực khổ, nhiều lúc nguy hiểm tính mạng, mỗi chuyến đi kéo dài đôi ba tuần lễ, nhưng bù lại kiếm được rất nhiều tiền. Mỗi lần về bến giao hàng xong, tiền không bao giờ chịu nằm yên trong túi người ngư phủ trẻ, không tìm được một nơi giải trí lành mạnh tại thị trấn Sông Đốc nầy, tất nhiên kết quả của mồ hôi nước mắt ba tuần trên biển họ đều đổ vào rượu và gái.
Đa số nhà dựng tạm bằng lá lụp xụp cặp theo mé con kinh, có cái sơ sài chừng vài tấm tôn, bốn phía vây kín bằng giấy thùng, nằm san sát trên nhiều khu đất gập gềnh dơ bẩn. Nhưng phải gọi danh từ chợ mới đúng vì nhà nào cũng biến thành quán kinh doanh. Những nơi không ồn ào tấp nập với hàng chục gái túc trực thì ít ra mỗi nhà cũng có một vài chị em, vừa làm chủ vừa đích thân bán hàng. Dù lớn hay nhỏ, bia rượu và gái là căn bản tại khu vực nầy. Không có vấn đề mặc cả, nhưng giá ở đây tương đối rẻ vì hàng cũ đã xuống giá, người mua nhanh, kẻ bán vội, nhà cửa xập xệ hôi hám. Việc kinh doanh ở đây thoải mái, có lúc đang hành nghề người bán tự nhiên nằm ca vọng cổ trong khi người mua nôn nóng hấp tấp cho xong chuyện. Mỗi cuộc mua bán diễn ra khá nhanh chừng năm bảy phút, khách nầy chấm dứt phải hấp tấp ra ngoài uống rượu nhường chỗ cho người kế tiếp nôn nóng bước vào.
Ngã ba sung sướng, nơi duy nhất tại Việt Nam, khách có thể tìm thấy nhiều hàng quán mang những tên độc đáo như ‘Đang Sung’ hoặc vài đường hẻm được gọi ‘Hết Tiền’. Dân chúng ở đây đặt ra những từ mới nghe thật trớ trêu, nực cười…nhưng ngẫm nghĩ một hồi thì thấy đúng. ‘Đang Sung‘ mà ‘Muốn Sướng’ thì vào ‘Ngã Ba’, xong việc đi ra sẽ ‘Hết Tiền’ là đúng rồi, còn chối cãi vào đâu nữa !
Mỗi kỳ trăng, cửa biển Sông Đốc đón gần cả ngàn chiếc tàu của dân địa phương và khoảng vài trăm tàu bạn qua lại trong vùng biển Cà Mau - Kiên Giang, trên dưới mười ngàn ngư phủ. Các tú bà và thế lực bao che tính toán thật giỏi, với một lực lượng trai trẻ đang hăm hở đổ về từ biển, dù chỉ tính phân nửa vào chơi cũng sẽ mang lại những con số đáng kể. Do đó, mùa trăng là lúc làm ăn rầm rộ nhất, họ phải động viên đưa thêm quân các nơi về mới có thể đáp ứng với nhu cầu cần thiết. Giá thấp nhất từ năm ngàn và cao đến khoảng năm bảy chục ngàn đồng. Nhưng đa số khi đã vào trận có ai được trả tối thiểu bao giờ ! Ngoài tiền áo mưa, tiền canh cửa, tiền ‘boa‘, tiền rượu… mỗi ‘dù‘ không dưới chục ngàn. Nếu món hàng được đánh bóng, rao bán tận tình và gặp người mua ngây thơ chịu chơi, các tú bà cứ thẳng tay nâng lên thành giá biểu của các tiểu thư đài các sa cơ thất thế hay của các em ngây thơ trinh trắng mới đến từ vùng quê.
Ngã ba sung sướng, nơi khỉ ho cò gáy nhưng đây là vùng đất màu mở, cứ tính đổ đồng mỗi quán có chừng mười gái, mỗi em trên dưới mười ‘dù’, cọng thêm tiền bia rượu thuốc lá, sau khi đóng thuế ô dù, mỗi cửa hàng chỉ trong một ngày cũng giữ được trong túi vài ba triệu đồng. Một nghề hấp dẫn, ai đến đây đều cũng vui vẻ. Người bán dùng thân xác làm vốn kiếm lời, khách hàng bóp bụng để mua sung sướng, chỉ có trung gian và bọn bao che đúng giữa chẳng mất gì nhưng lại hưởng lợi nhiều nhất.
Lài quê ở Bến Tre, học hết phổ thông cấp một phải rời nhà trường ra chợ phụ mẹ bán hàng. Cha mất sớm vì bệnh sốt rét sau khi mẹ nàng sanh được đứa em trai. Ba mẹ con không thể sống với mấy chục ngàn đồng trợ cấp hàng tháng dành cho gia đình có công với chế độ mới. Bà nhường lại miếng vườn hương hỏa của cha ông rồi bồng bế nhau lên Sàigòn buôn bán kiếm sống qua ngày. Nhà cửa tại đây giá đã cao mà tiền mướn thì cứ tăng dần từng tháng một. Buôn bán bị chận trước đón sau, lời đâu chẵng thấy cứ đều đều nạp cho công an, phường khóm để xếp hàng mua tờ giấy hộ khẩu, rốt cuộc của cải dành dụm từ từ đi vào tiền nhà và ba miệng ăn. Lài có nhan sắc được một người đàn bà lối xóm khuyên nên bỏ nghề bán dạo để làm việc trong các quán giải khát.
Vào đây làm việc vài ngày, Lài được nhiều người khuyến khích mời mọc săn đón để tiến thêm một bước đến bia ôm. Khi đã chấp nhận cho ôm kiếm tiền thì chịu bán thân chỉ là giai đoạn. Từ đó Lài thực sự ra nghề, bắt đầu được xếp vào hạng sang có giá rồi theo ngày tháng từ từ tụt xuống thành bình dân. Đến một hôm cơ quan y tế khám ra trong cơ thể đã nhiễm trùng HIV, Lài bị các tay dắt mối, chủ động loại xuống thành gái thuộc hạng phế thải. Con đường sống bây giờ chỉ còn cách bám víu vào những động ‘chui’ hoặc đứng đường đứng chợ dụ dỗ những người mua vui ham rẻ. Nhưng thật may mắn cách đây chừng vài tháng Lài tình cờ gặp lại người bạn cũ và được bà ta đưa xuống khu chợ ngã ba sung sướng để tiếp tục cuộc đời bán thân.
Trước lúc đi, bà bạn nhắc đi nhắc lại nhiều lần :
- Phải tuyệt đối giấu kín chuyện đã vướng sida trong người mới làm ăn khá được.
- Chị chỉ cho em vài bí quyết ?
- Khó gì đâu, cứ làm ra vẻ ta đây ngon lành, mỗi lần đi khách, phải bắt cho bằng được khách mang áo đội mũ thật cẩn thận đàng hoàng, không được lơ là dễ dãi. Đó là tâm lý để khách không nghi ngờ mình đang bị nệnh. Còn thằng nào cà chớn mất dạy, em muốn hại cho nó chết, thì cứ để tự nhiên không cần phải nhắc chuyện mặc áo che thân, hay cùng lắm, dùng ngón tay bấm nhẹ cho lủng vài lỗ thì đời nó chắc chắn sẽ cuốn gói theo em đi luôn về âm phủ !
Lài vẫn lo ngại :
- Không biết còn làm ăn được bao lâu nữa.
Bà bạn cười vỗ vai khuyên :
- Còn lâu mà em, mình có thể làm ăn cho đến lúc nào bệnh xì ra tới bên ngoài mới ngưng.
- Em cũng hy vọng như vậy.
- Xuống đó, chưa có cơ sở thì tạm theo các tay trùm một thời gian. Trong thời gian hành nghề, phải khôn khéo và chiều chuộng để nắm cho được một tên đầu to mặt lớn trong thị trấn, trước mượn oai cọp che thân sau có cơ hội ra riêng làm bầu lập gánh mới giàu to được. Nếu chịu lép vế suốt đời dưới những tên thầu chợ thì trọn kiếp chỉ có bán trôn nuôi miệng mà thôi.
Không đợi Lài hỏi thêm, bà bạn tiếp tục :
- Em nên nhớ, phải lợi dụng còn chút sắc đẹp để làm việc tối đa, đừng vướng vào chuyện yêu đương vớ vẩn, chẳng một ai thương mình thực tình đâu, toàn là một lũ đàn ông con trai khốn nạn bỏ ra chút tiền mua vui chụp giựt trong giây lát cho thỏa mãn thú tính chẳng tình nghĩa gì.
- Dạ em sẽ nghe lời chị dặn.
Ngày xuống đầu quân vào động lớn nhất ở đây, bà chủ nhìn từ đầu xuống chân, cười khuyến khích :
- Chị thấy em còn ngọt nước, để chị nâng em lên vài cấp. Nhưng với điệu bộ sành đời của em, không thể rao bán trinh như mấy đứa còn quê mùa hôi sữa được. Trước tiên chị sẽ giới thiệu em là ca sĩ phòng trà, lâu lâu nhảy dù kiếm thêm tiền chợ mua sữa cho con, vài tháng sau đó em trở lại giá bình dân.
- Dạ cám ơn chị lo lắng cho em.
Tiếp đến bà chủ ra điều kiện :
- Ở đây thuộc loại bình dân, dù là ca sĩ nhảy dù giá cũng không cao như ở trong thị xã. Một dù hai chục ngàn. Tiền cơm, tiền phòng, tiền bảo vệ, tiền canh công an, tiền khăn, xà bông, bao cao su…chị lấy rẻ bảy mươi. Em còn ba chục phần trăm. Nếu bị bắt, tiền chuộc em phải chịu lấy. Sau khi hết bịp được khách hàng, em sẽ tiếp khách với giá bình dân, năm bảy ngàn một dù. Chị vẫn lấy bảy chục
phần trăm. Nếu khôn ngoan móc được ‘boa‘ của khách thì em hưởng.
Trước khi bắt tay vào việc, bà chủ còn răn đe :
- Hợp đồng miệng tối thiểu làm cho chị là một năm. Không được đi đầu quân quán khác hay tự ý ra riêng, có gì, đàn em của chị rạch mặt hay tạt át xít thì đừng trách.
- Dạ.
***
Nghe lời bà bạn, Lài không khen chê kén chọn, nhắm mắt tiếp khách tối đa, mỗi ngày vài chục ‘dù’, lúc tàu ồ ạt về bến con số có thể tăng thành hai. Lài vẫn người con hiếu thảo, dành đủ tiền lén ra chợ mua từng chiếc nhẫn vài ba chỉ gởi lên Sàigòn cho mẹ và em trai. Lài không để ý đến ai vì trước mắt, những người đến với Lài không gì ngoài những chụp giựt vội vã để thỏa mãn trong giây lát, xong rồi liệng vài tờ giấy bạc xuống giường và thảnh thơi bước ra. Riết rồi việc buôn bán trở nên tự nhiên và chán ngấy lên đến cổ họng, đôi lúc khách đang nhắm mắt hùng hục thì Lài bình thản ca vọng cổ hoặc chăm chú rình đập con muỗi đang bay trước mặt. Nhưng đến một ngày Lài gặp Vọng, một thanh niên còn trẻ, làm nghề cá, ngụ ở làng bên cạnh làm nàng chú ý. Hôm đó sau khi nhậu say, vừa vào phòng, Vọng chỉ kịp nói láp nháp vài ba câu rồi gục tại giường, ói mửa ra cả tấm nệm cũ. Lài phải kêu cứu người ra vào khiêng Vọng ra để ngoài quán. Báo hại Lài không thể tiếp tục đi khách với tấm nệm hôi mùi tanh của rượu. Quá giận Lài đốt mấy tờ giấy khử phong long rồi nằm dài xuống đất nghỉ xả hơi một ngày đêm. Nhưng chính xui xẻo nầy làm Lài nhớ đến Vọng. Anh chàng thanh niên nầy buồn vì mẹ vừa qua đời, thường lang thang quán rượu nầy đến động khác, nhậu say mèm rồi kiếm chị em ta giải buồn. Lài bật cười thành tiếng, đàn ông con trai lạ đời, uống say tìm gái nằm khóc để giải sầu vì mất mẹ.
Sau đó vài ngày Vọng trở lại, vừa thấy Vọng vén màn bước vào, Lài nổi cơn điên :
- Đi chỗ khác mà ói mửa. Đây không tiếp thứ người như anh.
Vọng cười hì hì :
- Thì lần nầy anh đến xin lỗi em.
- Không ai thèm lỗi phải cho mệt xác.
- Nhưng hôm nay anh đến bồi thường cả vốn lẫn lời cho em ngày hôm trước.
- Bồi thường thế nào ?
- Cho anh biết bao nhiêu để anh đền.
Lài lên giọng :
- Đền hả ? Có bao nhiêu trong người mà đòi đền với bù ?
- Nếu không đủ thì anh đền mạng.
Lài cười ré lên :
- Đền mạng ? Mạng anh đáng mấy đồng ? Bỏ ngoài đường không ma nào thèm lượm. Cút đi cho người ta làm ăn.
Vọng rút trong túi quần ra xấp giấy bạc, kinh nghiệm nghề nghiệp Lài đoán ngay được số tiền, nàng liền đổi giọng :
- Được, có tiền trả lần trước, tiền giặt gối nệm và tiền ngày hôm nay thì vào ngay, đừng mất thời giờ.
Vọng cởi áo và lên giường, Lài giục :
- Đưa tiền trước và chơi lẹ đi còn đến phiên người khác.
- Đến đây để nói chuyện với em thôi.
- Hôm nay ăn trúng cái gì phải gió vậy ? Muốn nói chuyện ? Càng tốt, nhưng mười phút phải đi ra như người ta, không hơn không kém !
Vọng nằm yên nói chuyện vớ vẩn, đúng giờ đứng dậy mặc áo. Lài ngạc nhiên :
- Thiệt vậy sao ? Như vậy cũng tốt. Lần sau muốn nói chuyện thì cứ đến đây, lúc nào cũng được.
Lần thứ hai Vọng đến nói chuyện nhân lúc vắng khách, Lài nới rộng đến nửa tiếng, nhưng không có chuyện gì đặc biệt, cũng quanh quẩn chuyện kể về gia đình và nghề nghiệp.
***
Vọng, con trai út trong gia đình chuyên nghề đánh cá từ nhiều đời cha truyền con nối. Nghề cá cực khổ và nguy hiểm chết người nhưng những lúc đẹp trời, một chuyến đi có thể nuôi sống gia đình vài ba tháng. Đại gia đình Vọng gồm sáu người lớn và gần hai chục đứa cháu nhỏ, vừa làm chủ ba chiếc ghe lớn vừa tự tay đánh bắt không thuê mướn người ngoài. Gia đình có khả năng nhân lực và giàu có nhất vùng Sông Đốc, nhưng từ lúc người cha bị sóng cuốn đi, năm người anh bất hòa tranh chấp quyền lợi và quyết định tách riêng. Vọng còn độc thân và sống với mẹ, ngoài việc chia của, hai mẹ con được giữ thêm một chiếc ghe để làm kế sinh nhai. Việc mua bán đều nằm trong tay người mẹ. Vọng không để ý đến tiền bạc, sau mỗi lần giao hàng Vọng chỉ lấy một ít vừa đủ ăn chơi tiêu xài cho đến chuyến ra khơi kế tiếp. Đã hai mươi bốn tuổi nhưng vẫn còn độc thân, mỗi lần bà mẹ nhắc đến việc lập gia đình Vọng thường kiếm cớ mình còn trẻ, phải phụng dưỡng mẹ già, chưa muốn lấy vợ sớm. Con gái trong vùng theo Vọng khá nhiều, ngoài những cô cùng làm nghề biển còn nhiều cô con nhà lành kể cả nữ sinh trường trong các trường quận đều nhắm vào gia tài của Vọng. Sức khỏe thật cần thiết đối với nghề biển, Vọng đang độ sức trai, thân hình lực lưởng, bắp thịt rắn chắc. Tuy màu da ngâm đen nhưng người Vọng cao lớn cân đối và đẹp trai không tìm thấy ở những chàng trai thị thành. Tính tình phóng khoáng cởi mở nổi bật nhất trong số hàng trăm thanh niên độc thân làm nghề biển. Là một người con hiếu thảo, Vọng chưa nghĩ đến lập gia đình, quanh quẩn gắn bó với mẹ. Sau những chuyến ra biển, một ngày theo bạn ăn chơi xong rồi lại quay về nhà chuẩn bị cho chuyến đi kế tiếp. Bây giờ Vọng là cột trụ gia đình có bổn phận với mẹ già cùng mấy đứa cháu họ, từ việc nhà đến những hoạt động bắt đánh cá trên biển.
Trước đây Vọng đến với Lài một vài lần cũng như đến với các chị em khác, không có gì đặc biệt ngoại trừ số tiền ‘boa‘ của Vọng lúc nào cũng khá hơn những người khác. Nhưng cũng chỉ đơn giản là những lần mua vui, giải quyết ứ đọng trong cơ thể của một người đang độ sung sức. Nhưng kể từ ngày mẹ qua đời, sau mỗi lần về bến, Vọng thường say sưa từ quán này đến quán khác. Chất men khơi lại những nổi buồn của một người mất mẹ, bây giờ Vọng mới biết thế nào là cô đơn, không một người quen thân bên cạnh để hàn huyên tâm sự. Cho đến một hôm tự nhiên nghĩ đến Lài, người con gái Vọng có thiện cảm nhất trong đám chị em bán thân tại vùng Sông Đốc, anh uống say tìm Lài tâm sự, nhưng vừa vào đến buồng đã gục ngã rồi ói mửa ngay trên giường của nàng.
Lúc đầu Lài chẳng để ý hành động của Vọng, để mặc Vọng làm gì cũng được trong thời gian ấn định, đừng quậy phá và cần nhất là trả tiền sòng phẳng. Nhưng sau một thời gian ngắn Lài không còn bắt buộc Vọng phải tuân theo giờ giấc những lần đi khách đồng thời còn chịu khó nghe Vọng tỉ tê tâm sự. Nàng thấy một cái gì lạ ở người thanh niên nầy khi bỏ tiền cho gái lúc sau nầy, mục đích không phải mua vui theo thú tính mà chỉ cốt để gặp, chuyện trò ôm ấp một vài chốc lát. Đôi lúc Lài thấy thương hại, ôm Vọng vào lòng vỗ về an ủi đôi ba lời cho qua chuyện theo sách vở nghề nghiệp. Đến một hôm Vọng ăn mặc chải chuốc, người tỉnh táo, không hôi mùi rượu, đến nằm tâm sự chuyện trò như thường lệ nhưng trước lúc ra về Vọng nắm tay Lài :
- Cô Lài, suy nghĩ đã lâu hôm nay tôi muốn nói với cô một chuyện.
Lài bình thản hỏi :
- Chuyện gì anh cứ nói đi.
Vọng lấy bình tĩnh nói rõ từng tiếng :
- Tôi yêu cô thật lòng!
Ngạc nhiên tột độ, lần đầu tiên trong đời làm điếm Lài nghe lời tỏ tình có vẻ thành khẩn của một khách làng chơi, nàng cười lớn :
- Anh thương tôi ?
- Đúng vậy cô Lài, những điều thầm kín trong lòng hôm nay đã nói ra với cô. Cô cứ suy nghĩ, vài hôm nữa tôi trở lại.
Kể từ ngày bước chân vào tiệm nước, Lài đã nghe những lời trêu ghẹo sống sượng của những khách chơi qua đường hay trong lúc họ đến mua vui trong chốc lát, nhưng Lài chẳng bao giờ để ý bận tâm những người đàn ông đã đến với nàng bằng sự ham muốn xác thịt. Nghề nghiệp không cho phép Lài nghĩ đến tình yêu và cũng chưa lần đi khách nào đem lại cho nàng những cảm giác của xác thịt. Lài đã kinh hoàng khi bị ép buộc hiến thân lần đầu cho chủ tiệm nước để đổi lấy một vài điều kiện và những lời hứa hẹn suông. Tiếp đến được bà chủ quán bia ôm hướng dẫn mánh lới để lặp đi lặp lại cả trăm lần màn kịch bán trinh lần đầu cho khách. Lài hoảng sợ và ghê tởm khi phải ve vuốt ôm ấp những người đàn ông hôi hám, không tình không nghĩa, không nương tay, vồ vập thân xác Lài cho xứng đồng tiền bỏ ra.
|