Vừa nghe xong, cả nhà cười rú lên :
- Chính chú đi năn nỉ lạy lục con đĩ để thỉnh nó về đây. Thiệt là hết chỗ nói.
- Vì hoàn cảnh, Lài phải bán thân nuôi gia đình.
Người anh đầu lắc đầu :
- Con nào cũng một bài ca y hệt nhau, có đứa nào chịu nhận mình làm điếm vì yêu thích nghề đâu.
Vọng không nhịn được nữa :
- Các anh đừng vơ đũa cả nắm, trong các thành phần bị xã hội lên án cũng có những người tốt. Chắc gì trong đám chị dâu đã có người tốt hoàn toàn.
Bị va chạm tự ái, người anh đầu lớn giọng :
- Bây giờ chú đem các chị dâu ra so sánh với một con điếm ?
- So sánh thì không dám, nhưng thử xem lại các chị có hoàn toàn xứng đáng với các anh hay không ? Có chung tình trọn nghĩa với các anh không hay đợi lúc các anh ra khơi, các chị lại lén lút với người nầy người khác rồi đem tiền nhà đi nuôi trai.
Các anh đều đồng loạt :
- Chú ăn nói phải đứng đắn, các bà xé xác chú ra bây giờ ?
- Em thách xem có bà nào dám lên tiếng không. Cứ ra chợ nghe người ta bàn tán cho biết, sau đó ai muốn đến đây xé xác em thì cứ việc. Thật ra em chỉ lặp lại một ít những gì ngoài chợ họ bàn tán xôn xao bấy lâu nay. Như vậy em vẫn còn một chút gì hơn các anh.
- Hơn thế nào ?
- Em thà lấy điếm làm vợ, chứ không lấy vợ làm điếm !
Người anh đầu đập bàn :
- Tao từ mầy, xem như không có thằng em khốn nạn trong nhà nầy.
Vọng vẫn bình tĩnh :
- Em đã lớn tự lập ra riêng, từ hay không cũng vậy thôi, mỗi người một nồi gạo, đèn nhà ai nấy sáng, các anh khỏi bận tâm.
Sau lần cãi vã các anh tuyên bố từ bỏ không còn xem Vọng là người của gia đình, Vọng thu xếp bán ghe đánh cá, dụng cụ đi biển và ngôi nhà gạch cho người cháu họ rồi mua một căn nhà tranh vách ván trong một xóm nghèo nằm sát bên bờ sông Đốc.
***
Dọn về đây vừa được hơn tháng Vọng gom góp tiền của lên Sàigòn kiếm đường chữa bệnh. Hai vợ chồng thuê một căn phòng nhỏ, ngày ngày hỏi thăm phương cách chữa trị từ gia truyền Đông Y sang Âu-Mỹ hiện đại, nhưng rốt cuộc chỉ rơi vào những tay lừa bịp từ đầu đến cuối. Những ngày đầu vợ chồng dẫn nhau đi kiếm các thầy lang chữa theo miệt vườn bằng nhiều loại lá cây, tiếp đến các Đông Y, cho toa trong uống ngoài thoa nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà còn trở nên trầm trọng. Hai người dắt nhau tìm đến các bệnh viện, nơi đây phải chi đủ thứ tiền, từ anh gác cổng, chị quét nhà cho đến y tá bác sĩ, rốt cuộc chẳng đi đến đâu. Quá thất vọng với người phàm tục, Vọng đưa vợ đến với thần thánh, cầu may ơn trên qua mấy tay thầy pháp. Nhưng khi thấy thầy miệng phun ruợu đọc chú, tay dùng roi đuổi tà rồi bắt hai vợ chồng ăn phân heo uống nước tiểu thì Vọng không còn tin tưởng việc chạy chữa cho hai vợ chồng nữa.
Vọng mất hết tin tưởng, dẫn vợ trở về quê trong lúc bệnh tình của Lài bắt đầu phát hiện ra ngoài. Không muốn đau lòng khi bị hàng xóm chung quanh khinh khi ghê tởm vợ mình, Vọng bán căn nhà tranh vách gỗ và lần nầy, mua một chiếc ghe nhỏ loại chèo tay, sửa thành nhà ở có mái, sống lưu động xuôi dọc theo sông Đốc. Thật hạnh phúc, cuộc sống từ đây thoải mái sung sướng, không còn ai nhìn vào quá khứ riêng tư, không còn những cặp mắt soi mói khinh bỉ và cũng không còn ai sợ hãi tránh xa vì chứng bệnh nan y. Giờ đây tổ ấm là chiếc ghe, sông nước mây trời là quê hương riêng tư dành riêng cho đôi trẻ, kéo dài từ cửa sông Cái Rạch Giá đến tận cuối nguồn sông Đốc Cà Mau. Không tiếp xúc giao thiệp, Vọng và Lài âm thầm ẩn mình trong ghe. Lúc vui, dừng lại bến chợ nhìn cảnh người đua chen mua bán, khi buồn, quay vào bến vắng cột ghe nằm ngủ qua ngày. Không cần ôn lại đau buồn ngày xưa cũng không hối tiếc cuộc đời ngắn ngủi còn lại, sự sống bây giờ tính đầu ngón tay, chưa biết lúc nào phải trở về với cát bụi. Nhưng cả hai đều mãn nguyện, họ đã được nhau, có nhau và thực sự sống cho nhau. Còn gì hạnh phúc bằng tình đầu cũng là tình cuối, một đời trọn vẹn để yêu, được yêu một người và cuối cùng được chết bên nhau. Thời gian còn lại họ sống thật thật thơ mộng. Hằng ngày Vọng chèo thuyền dọc theo bờ sông, Lài nằm trong khoang đọc truyện, ca vọng cổ, Vọng ở ngoài phụ họa nhịp hò kéo lưới. Giọng ca không truyền cảm, câu hò không mùi mẫn nhưng hai người thật tâm đắc và họ hoàn toàn sung sướng với những ngày sống bên nhau thật hạnh phúc.
Chừng một năm sau bệnh tình Lài trở nên trầm trọng, các vết lở lói đã phát ra bên ngoài rõ rệt. Thân mình tay chân co rút, da đổi màu và xuất hiện nhiều vết bầm tím, có nơi bắt đầu cương mủ. Cơn sốt thường đến bất chợt, nhịp thở khó khăn. Vọng biết giờ ra đi của Lài đã gần đến. Trong người Vọng chưa có dấu hiệu gì bộc phát ra ngoài, nếu tính theo thời gian vướng bệnh với Lài, tính mạng có thể kéo dài cả năm trời sau ngày ra đi của Lài. Nhưng nghĩ rằng một khi người yêu đã chết, kéo dài cuộc sống vô vọng và khổ đau thân xác chẳng được ích gì. Vọng phải chết theo với Lài cho trọn tình nghĩa vợ chồng theo như lời nguyền trước kia.
Thắc mắc của Vọng ám ảnh ngày đêm, làm thế nào để được chết một cách âm thầm, không bận rộn phiền hà đến ai cũng không muốn người qua đường bịt mũi nín thở khi khám phá hai người chết vì bệnh sida. Không biết người đời sẽ quang xác vào đâu để tránh ô nhiễm cho những kẻ chung quanh, Vọng chỉ còn một con đường duy nhất để lựa chọn. Là con của đại dương, Vọng sẽ trở về với bầu trời trong xanh và biển mặn bao la. Đại dương là nơi yên giấc nghìn thu của một mối tình tuyệt vời với hai thân xác bệnh hoạn. Chỉ có biển mới hiểu được tình yêu trong sáng, tha thiết và thủy chung của Vọng, người ngư phủ đã phó thác đời mình cho biển thì ngày cuối cùng cũng phải quay về với đại dương cho trọn đạo hiếu. Đã chọn xong nghĩa trang làm nơi gởi gắm nắm xương bệnh hoạn của mình đang bị đời xua đuổi, Vọng bình thản chờ ngày ra đi...
Thời gian còn lại Vọng thường chèo ghe tìm những nơi vắng vẻ để tránh tất cả mọi người. Nhưng rồi một buổi sáng trời bắt đầu trở giông chuẩn bị cơn mưa đầu mùa, Lài lên sốt dữ dội, hơi thở trở nên khó khăn rồi rơi dần vào hôn mê bất tỉnh. Vọng bất lực nhìn tử thần từ từ đến với Lài từng giờ từng phút. Vọng đau khổ ôm lấy người yêu vỗ về cho đến lúc nàng tắt thở. Vọng thay quần áo mới, phủ lên người tấm vải liệm màu trắng và đặt Lài nằm ngay ngắn giữa khoang ghe.
Vọng muốn tiễn Lài bằng những kỷ niệm quen thuộc cũ, tay chèo thuyền miệng liên tục hò những bài đánh cá ngày xưa mà Vọng đã hò cho Lài nghe và hướng mũi ghe dọc theo bờ thẳng xuống cửa biển Sông Đốc. Khi ngang qua ngã ba sung sướng, Vọng dừng ghe lại để Lài từ giã lần cuối đồng thời để nàng trút bỏ lại đây chặng đường nhục nhã đau thương nàng đã trải qua trong những năm tháng.
Khi ghe ra đến cửa biển, Vọng gắn động cơ đuôi tôm, đổ đầy xăng và cột chặt cần lái cho mũi ghe quay ra hướng tây, vùng biển giáp ranh giới với Thái Lan. Tiếp đến, Vọng thay quần áo và nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy Lài, để mặc ghe đâm thẳng ra khơi cho đến khi nào cạn hết nhiên liệu. Lúc đó, chỉ một cơn gió nhỏ cũng đủ đưa hai người đi vào lòng biển, nơi an nghỉ cuối cùng của đôi tình nhân đã vượt qua mọi thử thách để được yêu và được chết cho nhau.
Đinh Lâm Thanh
Ngã Ba Sung Sướng* một trong 10 truyện của tuyển tập Tình Mua Cuối Chợ do Miền Nam (Cali.USA) xuất bản tháng 04 năm 2006.
*****
|