Trước khi đúng dậy ra về, Phước ân cần hỏi lại : - Nếu có một người nào đó thực tình thương và muốn cưới em làm vợ, em có chấp nhận không ? Phượng rươm rướm nước mắt : - Dạ, nhưng em sợ… Phước báo cho Long và ông Bá biết quyết định của chàng và Phượng. Ông Bá hướng dẫn tiếp một kế hoạch chi tiết và yêu cầu Phước thi hành thật chính xác từng điểm một. Phượng đã xong giai đoạn lột xác, bây giờ không còn là cô gái quê mùa hôi hám của ngày trước và đã trở thành một người đẹp thành phố. Cô ta phải trốn gấp, chậm lắm là cuối tuần, vì bọn địa phương định tổ chức một cuộc sổ số mua vui đặc biệt, chiêu đãi phái đoàn nước ngoài gồm nhiều ‘xì thẩu’ người Đại Hàn và Đài Loan trong dịp viếng thăm Việt nam. Các lô trúng chính là ‘trinh tiết’ của một số gái loại A đang đợi đấu giá xuất khẩu. Nhớ kỹ, trước khi đi Phượng phải viết một tờ giấy gởi tổ chức báo cho họ biết là người tình cũ trở lại xin cưới và gia đình sẵn sàng bồi thường phí tổn theo giao kèo. Khi Phượng mất tích, Phước phải ẩn mặt một thời gian và Long có bổn phận bao che Phượng tại nhà riêng cho đến lúc làm xong thủ tục tại tòa Lãnh sự Mỹ. Nói đến đây ông Bá quay lại hỏi Phước : - Như vậy có gì trở ngại không ? - Thưa không. - Anh có sẵn chừng một ngàn dollars để lo việc bồi thường ? - Dạ không thành vấn đề. - Như vậy, trong khi trốn tại nhà cậu Long, Phượng nhắn bà cụ dưới quê lên đem tiền bồi thường đến tổ chức. Phước e ngại : - Dạ thưa, một ngàn có ít lắm không ? Long trả lời thế ông Bá : - Ông Bá là một trong những thế mạnh nhất ở đất Sàigòn nầy. Tiền chuộc trong trường hợp cô Phượng sẽ lên rất cao, nhưng với ông Bá, tao nghĩ mọi chuyện có thể dàn xếp ổn thỏa. Trước lúc chia tay, ông Bá còn nhấn mạnh một lần chót : - Nhắc chừng cô Phượng phải hết sức thận trọng, bất cứ một sơ suất nào cũng sẽ mang lại những hậu quả không thể lường được. Những chuyện như thế nầy không phải xảy ra lần đầu, nhiều cô gái sau khi bị lộ đã bị chúng ‘bề hội đồng’, rạch mặt, cắt gân chân và đôi khi thủ tiêu mất xác. Phải gấp rút giải thoát Phượng ra khỏi những lần trình diễn rao hàng sắp tới. Phước không thể chần chừ khi nhớ lại lần tham dự buổi trình diện gái trong một khách sạn nhỏ tại Chợ Lớn. Chàng rùng mình đến lợm giọng khi chứng kiến cảnh những người con gái trần truồng như nhộng được sắp thành hàng để cho đám đàn ông nước ngoài rờ nắn, khám nghiệm bằng tay từ ngực xuống mông cho đến những nơi thầm kín nhất của người đàn bà rồi cười ré lên, trả giá như cảnh đấu giá mua thịt ở chợ trời. Dịp may đã đến, ngày hôm sau, trong lúc đưa Phượng đến một nơi ở ngoại ô để tập dượt lần chót màn trình diễn thân xác nhằm chuẩn bị chương trình sổ số và đấu giá sắp đến cho các phái đoàn nước ngoài. Lợi dụng trên đường về Phước đưa Phượng trở lại quán mì của người Hoa để báo tin cho nàng quyết định của mình. Vừa ngồi xuống một bàn nhỏ nằm sâu trong góc tiệm, Phước cầm tay Phượng thổ lộ : - Em chịu làm vợ anh không ? Phượng nhìn Phước không chớp mắt, nàng không tin vào thính giác của mình và hỏi đi hỏi lại đến lần thứ ba : - Anh nói thật hay an ủi em ? - Như anh đã nói với em lần trước cũng trong tiệm mì nầy. Bây giờ anh lập lại quyết định như lời cầu hôn với em. Phượng đứng dậy phóng người tới ôm chầm lấy Phước. Nước mắt tuôn ra và nàng khóc thành tiếng thật lớn. - Em sẽ theo anh trọn đời. Tiếng khóc càng lớn, thân mình run lên từng cơn theo tiếng nấc trong cơn xúc động. Chung quanh những người Hoa chất phác tò mò nhìn và họ mỉm cười thông cảm. Một lúc sau, Phượng hỏi nhỏ vào tai Phước : - Bây giờ phải làm sao anh ? - Anh đưa em trốn ngay, tất cả đều được chuẩn bị sắp xếp cẩn thận từ lâu. Hai người vội vã ra xe, Phước đưa chiếc nón vải lớn để Phượng che bớt khuôn mặt và mái tóc dài vừa bới chải theo kiểu mới. Hai người theo đường tắt nhắm hướng nhà Long để tránh bọn ma cô canh chừng. Vừa đến, đã có mặt hai vợ chồng chủ nhà đang chờ sẵn : - Áo quần của chị, anh Phước đã mua, cứ tự nhiên xem như nhà chị dưới quê. Phước bây giờ mới nhớ đến việc giới thiệu với nhau. - Đây anh chị Long, bạn thân của anh và đây, Phượng, người mà tôi đã nói nhiều với anh chị. Long tiếp lời : - Bạn bè với nhau cả. Cứ yên chí ở đây cho xong thủ tục giấy tờ. Nhớ không được ra khỏi nhà và ngay cả việc đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài cũng không nên. Trước khi bước vào trong, Long nhắc chừng: - Ngày mai tôi đem về các mẫu đơn cần thiết về kết hôn và xuất cảnh. Phước nói với cô Phượng viết thư mời bà cụ lên đây gấp về vụ tiền. Phượng thắc mắc : - Là tiền gì vậy anh ? - Tiền bồi hoàn tất cả chi phí họ đã ứng trước cho gia đình cũng như chăm sóc cho em trong thời gian qua. - Trước đây em cũng nghe phong phanh vấn đề nầy, nhưng lớn lắm đào đâu ra số tiền như vậy ? - Đừng lo, anh đủ sức. Phượng vẫn không tin : - Nếu không đủ thì cứ trốn hoài như vậy sao anh ? - Anh có sẵn, em yên tâm. Vợ chồng Long nghe tất cả câu chuyện từ đầu, bây giờ họ lên tiếng : - Cô Phượng an tâm. Một vài ngày nữa cô sẽ rõ. Nói xong hai người tránh mặt vào trong để Phước và Phượng tự nhiên. Lúc nầy Phước mới có thời giờ quan sát kỹ người vợ tương lai. Phượng không còn là cô gái quê mùa ngày trước. Sau khi đã lột xác, khoác lên người bộ âu phục thời trang và trang điểm đúng tiêu chuẩn, Phượng đã trở thành cô gái thành thị đẹp, thùy mỵ. Nhìn Phượng, Phước cảm thấy hạnh phúc và sung sướng vì đã chọn được người vợ hoàn toàn như ý muốn. Trong buổi cơm chiều có đủ mặt, do vợ chồng Long, vợ chồng Thảo tổ chức để chúc mừng hạnh phúc hai người bạn, Long cao hứng nâng ly rượu nhìn Phước : - Tụi tao rất vui khi thấy mầy lấy được vợ hiền. Xong rồi quay qua phía Phượng : - Chúng tôi cầu chúc chị hạnh phúc. - Cám ơn, cũng nhờ các anh chị, em mới gặp được anh Phước. - Vậy yêu cầu chị thề với chúng tôi một điều. Phượng vui vẻ : - Một ngàn điều cũng hứa. Vậy các anh chị nói đi. Thảo cũng đưa ly lên cao chậm rãi tiếp lời : - Chúng tôi yêu cầu chị sau khi qua đến Mỹ, dù đời sống thế nào cũng phải trọn tình trọn nghĩa với Phước. Phượng ngạc nhiên : - Các anh nói thế có nghĩa là gì ? Bây giờ bà Long và bà Thảo mới nói thẳng ra cho Phượng hiểu : - Chị sắp qua Mỹ định cư vì anh Phước là Việt kiều. Phượng xỉu ngay xuống bàn vì quá xúc động. Phước vòng tay ngang hông đở Phượng ngồi dậy : - Đúng, chúng ta sẽ về Mỹ và ngay sau khi em có thẻ xanh, gia đình anh cùng em đứng ra bảo lãnh mẹ em qua ở chung với chúng ta. Tất cả mọi người để yên cho Phượng khóc tự nhiên trong niềm vui tột độ. Một hồi sau, Phượng lau xong nước mắt, vừa cười vừa kể cho cả nhà nghe : - Ở quê em có ông thầy bói mù, trước đây ông đã nói rằng, số em sướng, sẽ ra xứ ngoài lấy chồng ngoại quốc. Không ngờ ông ấy đoán trúng ! Bà Long cãi lại : - Ông nói sai ! Tất cả đều hỏi : - Sai chỗ nào ? - Phải nói là lên Thiên đàng thì mới đúng ! *** Taxi ra khỏi khu vực tòa Lãnh sự Mỹ và trên đường về nhà, khi chạy ngang qua bưu điện Sàigòn, Phước yêu cầu dừng lại, âu yếm dìu Phượng xuống để vào điện thoại về Mỹ báo tin cho gia đình : - Alô, thưa ba mẹ, con xin báo tin vui, lần nầy con đã tìm được một viên ngọc quý. Đầu giây kia tiếng bà Bảo : - Ở đâu vậy con ? - Dạ trong đám người bất hạnh bị nhà nước đưa đi xuất khẩu làm vợ ở xứ ngoài. Hồ sơ thủ tục và phỏng vấn đã xong, chúng con sẽ về Mỹ đúng dự định. Lần nầy con tin chắc ba mẹ sẽ hài lòng. *****
|