NGỌN CỎ" Phần # 6
Áo hoÁo hoa dù nên suốt đời gian khổ
Vượi núi trèo đèo lội suối băng sông
Áo hoa dù mù thẳng bóng Trường Sơn
Nên khi chết tưởng như vòng tay mẹ
…………”
Đừng đến nhé và đừng phải kể Chiều Brodard, Pagode, Maxim
Rạp Kim Đô piste lượn thật êm
Những sớm mai ra nhà hàng Thanh Thế
Đừng đến nhé và đừng phải kể
Thịt bò bảy món cá lón canh chua
Anh thật thèm dù một miếng sặt khô
Ly rượu đến để quên đi thành phố
Đừng đến nhé để anh còn thương cây thương cỏ
Thương nước hố bom sữa mẹ Việt Nam
Thương bạn bè ngã gục lúc xung phong
Thương chiến thắng, thương luôn người chiến bại.
Phối đã mua tuần báo ĐỜI ấy và nó đã cùng vớ 2 bài thơ này, theo Phối từ đấy như một kỷ niệm trân quý mà Phối muốn suốt đời cất giữ. Chiếc máy bay chở Phố trở về lại Saigon trong một buổi trưa Sóc Trăng mưa bụi bay ảm đạm, ảm đạm như trái tim của Phối đã chết những ngày vui cùng với những mộng mơ tuổi xuân thì. Thêm dăm ba hôm nữa lưu lại Saigon để dịu xuống cơn thất thần, hôm nào Phối cũng được bạn bè nơi này đưa đi đâu đó với hảo ý giúp nàng vơi nhẹ nổi buồn. Một đêm trong quán café nhạt đường Yên Đổ một anh lính chiến bận áo rằn ri đã bước lên bục, cầm micro hát liên tiếp mấy bản nhạc của TCS.
“……Khi đất nước tôi không còn chiến tranh, bạn bè mấy đứa vừa xanh nấm mồ……Khi đất nước tôi không còn chiến tranh, mẹ già lên núi tìm xương con mình…….”
Phối lại chảy nước mắt ràn rụa, lòng trào đầy nổi oán hận cuộc chiến bi đát do CS gây nên mà những người dân miền Nam VN đang phải gánh chịu. Về lại Nhatrang, Phối trở về lại với cuộc sống thường nhật ngày hai buổiđều đặn đến sở vùi đầu vào công việc để nguôi ngoai những buồn thương. Một hôm Phối nhận được một lá thư gởi về địa chỉ sở làm của nàng. Cầm lá thư trên tay mà Phối run lên vì chữ viết trên phong bì là nét chữ của Tài!
Mở phong bì thì một mảnh giấy nhỏ rơi ra. Phối cúi xuống nhặt mảnh giấy lên để đọc: “Th/u Tài đã tử trận 2 giờđồng hồ sau khi viết thư này cho cô. Trong khi Th/u Tài ngồi vtết thư thì có tôi bên cạnh nên tôi đã giữ lại để hôm nay xin được gởi về cho cô”
|