NGỌN CỎ (Phần #1)
Cao Đồng Phước Calgary, Canada.
Lời tòa soạn:
Ngày xưa nhà thơ Vương Hàn đã diễn tả người lính thời chinh chiến qua 2 câu thơ bất hủ:
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
Trong cuộc chiến Quốc-Cộng kéo dài gần 30 năm, đã có biết bao chàng trai trẻ nước Việt ra đi không có ngày trở lại, và cũng không thiếu những cô gái hậu phương mang theo mối tình tan vỡ như một nổi buồn không nguôi trong suốt quãng đời còn lại - như câu chuyện thật tiêu biểu dưới đây.
Thập niên 60 là một thập niên dồn dập những biến cố trọng đại của miền Nam Việt Nam. Sau biến cố đẫm máu Tết Mậu Thân 1968 thì cuộc chiến tranh Quốc-Cộng giữa hai miền Bắc và Nam Việt Nam đã trở nên ngày một khốc liệt hơn.
Nhatrang, thành phố tuổi thơ hiền hòa của Phối đã không còn là một thành phố thanh bình êm ả nữa vì khắp các con đường đều đã hiển hiện bóng dáng chiến tranh qua những bộ quân phục của đủ các binh chủng. Trung tâm huấn luyện sĩ quan Hải quân và Không quân nằm ngay tại Nhatrang. Cũng trong vòng đai Nhatrang là trung tâm huấn luyện hạ sĩ quan Đồng Đế. Không xa Nhatrang mấy, lại có thêm trung tâm huấn dục Dục Mỹ, quân trường dành cho những khoá thao luyện đặc biệt của các quân nhân được gởi đến từ mọi vùng đất nước. Những người thiếu nữ miền Nam VN đã lớn lên và trưởng thành trong dòng lịch sử và bối cảnh này của đất nước như Phối rồi cuối cùng hình như ai cũng đành phải chấp nhận số phận của một chinh phụ chờ chồng nuôi con trong phập phồng thấp thỏm, không biết cái gì rồi sẽ ập đến với mình ngày mai!
*Riêng Phối chống chỏi: “Tại sao phải là người yêu của lính cho khổ và thiệt chứ”. Phối đã trêu chọc các bạn “Lại em gái hậu phương và anh trai tiền tuyến nữa rồi!” mỗi khi họ chụm đầu để nhỏ to to nhỏ với nhau toàn là những câu chuyện về lính. Nhưng định mệnh đã đến thật bất ngờ như một cơn lốc để Phối không còn có thể mạnh miệng trêu chọc các bạn của mình nữa. Một buổi tối cùng nhau gặp gỡ lại đám bạn lính về phép, tại quán cà-phê Kỳ Ngộ ở một khu vườn rất nên thơ góc đường Phước Hải Nhatrang,
Phối lần đầu tiên gặp người lính nhảy dù này. Anh ta bỗng dưng từ đâu bước đến bàn mà Phối đang ngồi để bắt tay chào hỏi một người bạn Biệt Động Quân của Phối. Thế rồi bạn Phối đã kéo anh ta ngồi xuống để cùng cụng ly. Những hàn huyên bạn bè càng lúc càng sôi nổi hơn khi anh chàng lính nhảy dù tên Tài này nhập cuộc với những két bia cứ liên tục được kêu đem đến. Phối nhìn những chiếc vỏ bia sắp hàng hàng mà tự hỏi không biết rồi ông trời con nào đủ tiền để trả đống bia chất ngất này đây (?!) Khi men bia cùng với tiếng hát Khánh Ly quyện lẫn đã làm lâng lâng mọi người trong bàn thì anh chàng lính dù dềnh dàng to cao này đứng lên và rất ngoạn mục, bước thẳng đến quầy trả tiền.
Phối nghĩ: “Chà lính nhả dù hách thiệt!” Rồi bạn bè tan hàng, không ai hẹn hò ai khi nào sẽ gặp lại nhau hết. Sáng hôm sau Phối dậy sớm đi làm, nhưng khi cầm túi xách bước ra nhà trước thì Phối tưởng rằng mình bị hoa mắt khi thấy một người bận áo rằn ri đang ngồi nơi chiếc ghế mây ở hàng hiên nhà nàng, tờ nhật báo che hết cả khuôn mặt. Nghe tiếng động khi Phối bước ra thì người ấy bỏ tờ báo xuống.
“Trời đất quỷ thần ơi, cái ông lính nhảy dù tên là “Tạ Tốn” hôm qua ở quán cà phê Kỳ Ngộ đây mà. Sao tự nhiên quá như vậy nhỉ và sao anh ta lại biết nhà của tui???”
Người hùng nhảy dù tỉnh rụi như không, gập tờ báo lại rồi nhoẻn miệng cười nheo nheo đuôi mắt, thản nhiên cuốc bộ theo Phối đến sở làm. Suốt đoạn đường từ nhà đến sở Phối sáng hôm ấy, chỉ toàn là những lời hỏi han qua lại vớ va vớ vẩn giữa hai người vì Phối đã quen biết gì nhiều cái con người quái dị này đâu! Nhưng bắt đầu từ đấy là những đón đưa và những lần chàng ta đến nhà Phối chơi để rồi cuối cùng Phối được biết rằng người lính dù này đang trong thời gian thụ huấn khoá học pháo binh ở trung tâm huấn luyện Dục Mỹ. Khi quen nhau thân tình hơn một chút thì Phối cũng đã được chàng giải tỏa cho nàng mối thắc mắc về buổi tối chàng hiên ngang đứng dậy ra quầy trả tiền ở quán Kỳ Ngộ: “
“Có gì đâu, anh để lại cái đồng hồ đeo tay và hẹn ông chủ quán sẽ đến chuộc lại vào kỳ lãnh lương! Lính nhảy dù mà em!”
Một buổi tối, nàng tiễn chân chàng nhưng chàng cứ lì đứng lại, và dưới tàng cây me trước cổng nhà nàng, chàng đã nhìn vào mắt nàng như muốn thôi miên rồi nói tỉnh bơ:
“Anh đã đi khắp bốn vùng chiến thuật mà không ngờ một ngày dù rớt nơi đây!”
Một lời tỏ tình đấy ư? Phối phì cười và đành chịu thua cái ông lính nhảy dù liều mạng này! Sau này, vì không kềm chế được sự tò mò, Phối đã hỏi người ấy
*“Anh chấp Phối ở điểm này? Ai cũng nói mụ bà đã nắn lộn Phối rồi vi Phối giống con trai chứ không phải gái.”
Người ấy cười cười: “Chính ở điểm này! Anh chấp Phối vì Phối uống bia gồ ghề quá ngang ngửa với bọ lính tráng tụi anh.”
Trời đất ơi, yêu em hiền thục dịu dàng chứ có ai lại yêu em nốc bia gồ ghề bao giờ! Hay là lính nhảy dù phải lạ đời như thế này, nhỉ? Thế là một câu chuyện tình nữa giữa người em gái hậu phương và anh trai tiền tuyến đã bắt đầu bật đèn xanh, nhanh đến không ngờ! Thế rồi là những hẹn hò như thường tình những hẹn hò của những kẻ yêu nhau. Tài từ Dục Mỹ đón xe đò về Nhatrang những ngày cuối tuần. Phối khép nép sau lưng chàng trên chiếc Honda Tài mượn của bạn bè mỗi lần Tài về Nhatrang. Hòn chồng, cầu đá, lầu Bảo Đại, những con đường, và biển Nhatrang là chứng nhân cho những tháng ngày ngắn ngủi nhưng thật là dễ thương và vui vẻ hạnh phúc này của họ. Có lần Tài đến tìm gặp Phối ở ngân hàng làm việc của Phối khi Tài bất ngờ “nhảy dù” được từ Dục Mỹ về. Cô bé đồng nghiệp của Phối lớn tiếng gọi Phối:
“Chị Phối ơi, có người rừng tìm chị nè!”
Rồi sau đó, cô nàng cứ theo kè kè hỏi Phối:
“Bồ của chị hả chà trông rung rú và oai ghê”
Phối cười cười:
“Không, anh của chị đó”
“Thật hả vậy giới thiệu cho em đi”
Từ đó, chàng của Phối có thêm cái biệt danh “Người Rừng.” Xong khóa huấn dục ở quân trường Dục Mỹ Tài trở về lại đơn vị của mình để nhận nhiệm sở mới. Tài được đưa về Tiểp Đài 3 pháo dù
Thời gian hai người bên nhau, Phối đã có lần thắc mắc Tài là con trai duy nhất của một bà mẹ già cô quả thì Tài có thể được miễn đi lính. Vậy tại sao Tài lại vào lính và lại còn tình nguyện chọn một đơn vị tác chiến hung hiểm như là nhảy dù nữa??? Đôi mắt người lính này bỗng trở nên long lanh buồn và cái nhìn như bất thần trôi dạt về một cõi xa xăm: Mẹ anh thường nói với anh rằng:
“Mẹ sinh ra con cao lớn thẳng thớm. Vậy thì con phải sống làm sao để lưng con không bị còng lại.”.
Anh có thể xin miễn dịch hoặc xin không đi tác chiến, nhưng anh biết mẹ anh không muốn con trai bà sống hèn nên không hề bao giờ bà nhỏ dù chỉ một giọt nước mắt trước mặt anh. Tuy thế, anh biết khi anh đi rồi thì bà sẽ âm thầm chảy những dòng nước mắt thương nhớ con. Cha anh không hề biết mặt anh, vì trên con đường từ tỉnh hối hả trở về lại quê nhà khi được tin đứa con trai của ông vừa mới chào đời thì ông đã bị Việt Minh chận giết rất dã man bằng nhiều nhát dao đâm rồi chúng nó chặt đầu ông luôn.
|